Đọc truyện Chấp Ngã Đạo full tại https://hubtruyenhay.blogspot.com/chap-nga-dao nha mọi người
Tinh không vô ngần, nơi ánh sao chỉ là những mảnh vụn lạnh lẽo trên tấm màn đen kịt vô tận. Trong một vùng tinh vực hỗn loạn, năng lượng vũ trụ va chạm, xé rách không gian thành những vết nứt ghê rợn, một bóng người gần như nát vụn lơ lửng giữa hư vô.
Lân phiến đen tuyền, biểu tượng sức mạnh phòng ngự kinh người của Kình Thiên Tinh Chủ, giờ đây vỡ nát từng mảng. Máu tươi màu đỏ ánh lên tử kim, tinh hoa của một cường giả đỉnh phong đã từng khuấy đảo cả một vùng tinh vực, không ngừng tuôn chảy, nhuộm đỏ cả không gian xung quanh bằng một màu bi thương mà chói mắt. Lãnh Mặc, hay đúng hơn là linh hồn từng trú ngụ trong thân xác cường hãn đó, cảm nhận sự sống đang rời bỏ mình từng chút một, lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Đôi mắt hắn, vốn luôn sắc bén như chim ưng săn mồi, giờ đây chỉ còn lại sự không cam lòng đến cùng cực, phẫn nộ đến điên cuồng và một nỗi đau đớn khôn nguôi khi nhìn về phía những bóng hình quen thuộc đang đứng đối diện.
Kẻ dẫn đầu, Phong Vô Ngân, nam tử tuấn mỹ với mái tóc bạc phiêu đãng trong hư không, kẻ mà hắn từng coi là huynh đệ sinh tử, cùng nhau vượt qua bao hiểm nguy, chia sẻ từng bí mật. Giờ đây, trên khuôn mặt tuấn tú đó chỉ còn lại nụ cười lạnh lẽo, tàn nhẫn đến ghê tởm. Thanh trường kiếm óng ánh sắc xanh trong tay hắn vẫn còn nhỏ giọt máu của Lãnh Mặc – minh chứng cho sự phản bội trắng trợn nhất.
Bên cạnh Phong Vô Ngân, không chỉ có đám cường giả Tinh Không với ánh mắt tham lam và sát ý đang nhắm vào di sản và bí mật của hắn, mà còn có một bóng hình yểu điệu quen thuộc đến mức khiến trái tim hắn co thắt lại vì đau đớn – Lam Vũ Tinh Quân. Nàng đứng đó, lặng lẽ trong bộ váy dài màu lam nhạt, vẻ đẹp thanh khiết như đóa sen băng giữa tinh không. Nhưng ánh mắt từng chứa đựng tình ý sâu đậm, từng khiến hắn rung động, giờ đây lại lạnh lùng như băng giá ngàn năm, tựa như một nhát dao vô hình, sắc bén và tàn nhẫn, đâm thẳng vào trái tim vốn đã nát tan của hắn.
"Tại sao...?" Giọng Lãnh Mặc khàn đặc, yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy giữa tiếng gào thét của năng lượng hỗn loạn, nhưng lại chứa đựng nỗi tuyệt vọng cùng cực. Hắn không chỉ hỏi Phong Vô Ngân, kẻ huynh đệ phản bội. Hắn còn hỏi cả nàng, Lam Vũ, người hắn từng yêu thương, từng nguyện che chở. Hắn hỏi tất cả những kẻ đã từng kề vai sát cánh, từng cùng hắn uống rượu cười nói, giờ đây lại đang đứng nhìn hắn chết với ánh mắt thờ ơ hoặc hả hê.
"Tại sao ư? Lãnh Mặc, ngươi quá ngạo nghễ, quá chói mắt!" Phong Vô Ngân cười nhạt, giọng điệu the thé đầy ghen ghét và đố kỵ. "Thiên phú của ngươi, khí vận của ngươi, mọi thứ ngươi có được đều khiến người khác phải phát điên! Tinh Không Thần Tàng sắp mở ra, chỉ có kẻ mạnh nhất mới xứng đáng kế thừa lực lượng nguyên thủy bên trong! Người đó phải là ta, Phong Vô Ngân, không phải ngươi!" Hắn liếc nhìn Lam Vũ Tinh Quân đang đứng lặng im bên cạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý chiếm đoạt. "Tình huynh đệ? Tình yêu? Nực cười! Trong vũ trụ tàn khốc này, chỉ có sức mạnh và lợi ích là vĩnh hằng!"
Lam Vũ Tinh Quân vẫn im lặng, đôi mắt đẹp khẽ cụp xuống, tránh né ánh nhìn tuyệt vọng của Lãnh Mặc. Sự im lặng đó, sự né tránh đó, còn đau đớn hơn ngàn vạn lời chối bỏ hay biện minh. Nàng đã chọn con đường của mình, chọn lợi ích, chọn kẻ mạnh hơn, phản bội lại tất cả những gì họ đã từng có.
"Ha... Haha... Hahaha!" Lãnh Mặc đột nhiên ngửa cổ cười điên dại, tiếng cười bi thương mà phẫn uất vang vọng giữa tinh không tĩnh mịch. Máu từ khóe miệng hắn trào ra cùng tiếng cười. "Hay! Hay cho câu sức mạnh và lợi ích là vĩnh hằng! Phong Vô Ngân! Lam Vũ! Các ngươi... tất cả các ngươi!" Hắn cố gắng dùng chút linh hồn lực cuối cùng để khắc sâu từng khuôn mặt, từng ánh mắt phản bội vào tận cùng linh hồn sắp tan vỡ của mình. Hắn muốn tự bạo, muốn kéo tất cả những kẻ bội bạc này cùng xuống địa ngục, cùng chôn vùi trong sự hủy diệt. Nhưng vết thương quá nặng, độc tố ẩn chứa trong kiếm của Phong Vô Ngân đã sớm ăn mòn cả linh hồn và chút pháp lực cuối cùng của hắn. Hắn thậm chí không còn sức để tự kết liễu một cách oanh liệt.
"Vĩnh biệt, Kình Thiên Tinh Chủ." Phong Vô Ngân lạnh lùng vung kiếm lần cuối. Lam Vũ Tinh Quân khẽ quay mặt đi, bờ vai mảnh mai khẽ run lên, nhưng cuối cùng vẫn không hề có hành động gì khác.
Một luồng thanh quang sắc bén xuyên qua mi tâm Lãnh Mặc, dập tắt hoàn toàn ngọn lửa sinh mệnh cuối cùng.
Ý thức hắn chìm vào bóng tối vô tận, lạnh lẽo và cô tịch. Hận thù ngập trời, nỗi đau bị phản bội bởi huynh đệ thân thiết nhất, bằng hữu từng kề vai, người yêu từng thề non hẹn biển... tất cả hòa quyện lại thành một oán niệm kinh thiên động địa, như muốn xé toạc cả vũ trụ. Hắn hận sự ngu ngốc của bản thân đã từng tin vào thứ tình cảm giả dối, hận cái gọi là đạo đức tốt đẹp do kẻ mạnh vẽ ra để che đậy lòng tham và sự tàn nhẫn.
...
KMSDEV
Xóa nhận xét
Bạn có chắc chắn muốn xóa nhận xét này không?